Thursday, January 21, 2010

Bỏ chạy khỏi miền tự trị Yinchuan...

Yinchuan khí hậu khó ở, gợi nhớ Ai Cập 3 năm trước tôi đi, cũng tháng 3 thế này. Cũng gió sa mạc, nắng sa mạc, cháy khô da mà lạnh cắt thịt.

Yinchuan sáng và tối lạnh cóng. Vừa vào khách sạn tắm rửa xong chạy ra nhìn xuống balcon, nắng ở đâu kéo về chói chang khiến tôi chả dám ra đường.

Còn ở đâu nữa, khu đồi cát cách đó không xa. Vùng này cận Mông Cổ, cũng chung một thứ bệnh khá đau đầu là bệnh sa mạc đang ăn dần vào đất ở. Nên nắng và gió và, cũng giống giống nhau…

Yinchuan là thủ phủ của The Ningxia Hui Autonomous Region of China, nghĩ ra cái tên tiếng Việt chưa ra, tôi không giỏi cả 3 thứ tiếng Anh Việt Hoa nên thôi, cứ ghi như trong sách tôi đọc, để chú ý một số thứ khác mà tôi cũng ít dịp được đọc từ nhiều nguồn tư liệu, mà do mình đến tận nơi.

Cứ đinh ninh rằng ông lãnh đạo Giang có chính sách từ nhiều năm trước sau một lần công du đến vùng Tây Bắc này, là sẽ dồn ngân sách khẩn trương để cân chỉnh điều tiết kinh tế, bảo vệ môi trường, bảo tồn văn hoá…

Tôi hí hửng đến đây.

Bước xuống đường, là bước xuống đời luôn. Nơi tôi ở là khách sạn gọi là 4 sao, tên Kaida International. Tôi cho rằng nó chỉ tầm 2-3 sao rồi họ tự đẩy lên thôi, chứ vào nhà tắm bước ra là biết ngay mấy sao ấy mà.

Thì nơi này là mặt tiền trung tâm, vị trí đắt địa cũng cỡ khu Đồng Khởi bên Saigon mình.

Nhưng bước ra đường là thấy rùng mình. Ôi lem nhem đường sá, bảng hiệu nhà cửa xô lệch, xe bus xe taxi chạy loạn vô tội vạ không theo lane line như mấy thành phố vừa đi qua.

Có nhiều chùa chiềng và có nhiều nhà thờ, đền thờ Hồi Giáo.

Dân ở đây phần lớn là theo đạo Hồi. Đạo không ăn thịt heo (lợn). Không ăn lừa ngựa dê chó. Các con vật khác muốn mổ xẻ thì phải tuân theo luật giết thú ăn thịt rất nghiêm nhặt của người trong đạo.

Dân Hoa đến đây sống lập nghiệp, ăn tùm lum thú hết, con gì cũng ăn. Lại thờ Đạo Phật.

Nhìn họ sống gần nhau, cứ rùng mình sợ chiến tranh đến nơi, cảm giác lạ lắm.

Ở Guangzhou cũng nguy hiểm chứ, nhưng cái nguy hiểm giành giật đâm chém vì tiền bạc sao không thấy ghê, mà cái u uẩn của hiềm thù tôn giáo, tôi thấy nghẹt thở thật sự.

Không dám chụp hình. Có quá nhiều ông đạo Hồi chống nạng thương phế binh. Chân cụt đến trên gối, mặt mũi lăm le cái gì mình không biết.

Có tiếng nổ đì đoàng cứ hơn nửa tiếng là mấy phát. Lúc ở khách sạn online với bạn Măng già, tôi còn định bảo này ku, bên này vui lắm, mấy ổng cho đốt pháo hay pháo hoa gì mà tớ nghe lốp bốp vui tai lắm í.

Đi một vòng quan sát phố phường về khách sạn, nghĩ chắc không ở lâu được. Mà thật, về là cãi nhau một trận với bọn nhân viên lễ tân.

Hồi sáng check in, chúng bảo mỗi ngày 200 yuan, phải ứng 400 thì mới được ở. Ở China người ta không bao giờ giữ hộ chiếu của khách, chỉ giữ tiền đặt cọc 2 ngày trước thôi.

Khi tôi về, cô nàng nào mới toanh, hình như được cử đến để nói tiếng Anh với tôi, chứ cái bọn còn lại, cứ phone lên phòng tôi, tôi alô hỏi gì, thì im thin thít rồi tịt.

Cô nàng mới này thu hết nước bọt, trán vã mồ hôi, rặn được mấy câu tôi hiểu là nàng đòi thêm tiền vì ngày hôm sau giá tiền là 300 yuan, giá 200 là sales off cho ngày đầu thôi.

Tôi bảo tôi chỉ ở một ngày.

Nàng bảo thế thì ngày của chị đã chấm dứt.

Tôi trợn mắt, tôi check in lúc 5g sáng vì tàu đến giờ đó.

Nàng bảo, vậy thì 12 giờ trưa là phải out.

Tôi cãi, thế sao lúc check in tôi hỏi lễ tân bảo là 12giờ mai mới out? Nàng bảo luật ở đây là vậy, không nói nhiều.

Tôi chán. Lên dọn đồ mới bực. Quần áo mình mới đổ ra giặt còn ướt long tong…

Hành lý thêm một túi to đồ ướt. Tôi vội lao ra taxi về sân ga.

Dạo quanh ráng kiếm khách sạn khác, thấy rùng mình. Họ ăn ở bẩn không thể vào được. Tôi bỏ chạy thật rồi.

Chao ôi, không một bóng du khách.

Không có một dòng chữ tiếng Anh nào để gọi là mình bớt đau. Họ làm cho người không nói tiếng Hoa cảm thấy nhục ghê gớm thế này thì làm sao phát triển du lịch được đây. Đó là chưa kể cảm giác bất an. Mà khỏi, nghĩ lại thấy mình gan. Tiếng súng đì đoàng mà dám bảo đó là pháo hoa…

Tẩu vi thượng sách.

Ra ga tàu, kiếm tàu đi Beijing. Không dám nghĩ đến vùng tự trị nữa. Bên Mông cũng tự trị, để về uống thêm 3 thang thuốc liều đã.

Không có vé Beijing, tôi bảo thế thì Shanghai, đi gấp trong ngày.

Họ huy động cả một đội nhân viên đến đàm phán vì không ai biết tiếng Anh. Tôi lục tung hành lý kiếm cái bản đồ Tung Của. Mất đâu rồi, vỗ trán nhớ ra mình lo cãi nhau rồi để trên quầy tiếp tân khách sạn rồi.

Mất bản đồ là coi như mất cái… tiền đồ, sẽ đen như mực, đen hơn cái của chị Dậu là chắc.

Khổ ghê lắm, không ai biết tôi mua được cái bản đồ đó tôi mừng thế nào. Vì nó có cả tiếng Anh. Hầu hết bản đồ bên này là toàn tiếng đó, tôi thua!

May mà mình chọn nơi đến là Shanghai, ít có ai không nghe ra chữ Shanghai.

Họ giúp tôi mua nhanh vé tàu, tôi lao vào nhà chờ. Thà nằm chết trong nhà chờ còn hơn là lang thang bên ngoài đường sá Yinchuan.

Nhà chờ, toàn dân nội địa. Có một ông đạo Hồi, đội mũ trắng, mắt lăm lăm lườm lườm tôi từ trên xuống dưới rồi đảo lại 3 lần. Tôi đảo mắt theo ông, nhìn kỹ mình. Đâu có gì hở hớ đâu kìa? Sao ông ta nhìn mình như muốn giết ấy!

Lên tàu rồi, thoát ông ấy rồi. Vội lục cuốn sách viết về vùng này, về đạo Hồi ở đây.

Té ra, hiểu. Đàn bà đứng tuổi, choàng khăn đen. Sồn thì khăn trắng.

Trẻ măng, 9, 10 X mới choàng khăn xanh lá cây. Màu xanh là khẳng định tớ còn cái kia chưa dùng đấy!

Khăn tôi thì xanh màu lá lúa. Chết mày rồi con, nhí nhảnh nhở! Mày tưởng mày còn đấy! Choàng khăn xanh. Sướng…

Hú cái hồn. Nhớ lại tiếng “pháo” đì đoàng. Nghĩ đến nơi sắp đến, đường xa lắm. Từ bắc đến nam chứ ít à. Nghĩ đến bài hát Bến Thượng Hải mà đi taxi hay được nghe:

Hát thế này: Lộn phanh… Lộn lầu…

[Via http://loanbb.wordpress.com]

No comments:

Post a Comment